L.O.V.E.S.T.O.R.Y

 

Câu chuyện này, viết vào một ngày tôi xa Hà Nội, đó là ngày hôm nay, khi cái nắng gay gắt của những miền quê sỏi đá khát mùi quên lãng, chiếu trên da thịt và làm cháy gót giày…. Một giọt máu màu nắng chảy xuôi màu mắt…..

Viết về một người, tuổi 18 đã qua, đã từng yêu…..đã già khi còn chưa kịp trẻ…. Và vừa mới ra đi…. Khi chưa một ngày ở lại!

 Xin thời gian…. thổi chút thanh thản trên nấm tro của một tâm hồn tàn úa….. Xin …. Hãy tha thứ…. Cho kẻ… đã…. chết rồi….

  Dành tặng câu chuyện này cho…myselfmy EXmy Bip, my Sờ, Phương Hạngười tôi đang thích phát điên và một con bạn vừa trải qua nỗi đau màu máu ….

…………………..

I. Tâm sự của người đàn bà bên vách núi đá:

  “ Núi dài quay quắt ngắm mặt trời đỏ ối và cháy rực, em lên đây để tìm môt chút thanh thản cuối cùng…. Đáng ra…. Em ko nên giết nó….. đáng ra…. Em ko nên tàn nhẫn và độc ác như vậy…. Em đang chạy trốn! Chạy trốn anh và chay trốn nó…. Anh ko đi theo, anh ko tìm kiếm cũng đủ làm em hoảng sợ… Và nó…. Nó thì dường như ko được bao dung như anh…. Nó đuổi theo em đến tận vách núi này…. Tiếng nó lọt qua khe suối róc rách vang tai em tội nghiệp….. hơi thở nó luồn theo gió đi vào trong cây, cuốn lấy mình em sưng tấy …. Em sợ, em sợ quá! Em chạy thật nhanh để cầu mong nó đừng đuổi kịp…. Miệng lầm rầm cầu xin nó tha thứ cho em…. Đừng đi theo em nữa….
 Nhưng không!

 Nó vẫn in bóng hình từng thớ đất nơi bàn chân em qua…. Và em vấp đá để rồi gục ngã…. Em kiệt sức rồi…. 

 Ở đây là một mỏm đá già hay một vách núi cao xa… em ko biết nữa… em chỉ biết em vừa nhìn xuống…. em thấy mình đang ở trên cao, cao lắm…. và phía dưới sâu hun hút vách núi mày… nó gọi em… “ Xuống đây! Xuống đây!”…. Xuống bằng cách nào? Nhảy chứ sao! Nhảy ư? Em sẽ chết…. Em quay lưng lại phía sau…..Thì nó lại đứng ngay ở đó…. Nó cười…. cười…. Nụ cười đắng ngắt ấy làm em phải quay mặt đi…. Và thế là em nhảy xuống…. rất nhanh…. ở dưới chân núi…. Nó đang đợi em….. Và nó sẽ tha thứ cho em chứ? Vì em đã về với nó rồi này…. Em …. nhảy xuống!

II. Và lời thú nhận muộn màng của một người đàn ông:

– Hahaha, trông em buồn cười quá, anh quay nhé… cười đi xem nào! Xấu thật! Trời, em xấu lắm! ANh nói thiệt đó!

– Thiệt đó hả? “thiệt!” thiệt”…. Haha, giọng Sài Gòn đáng yêu quá, ở Hà Nội người ta nói thiệt là thật cơ, hihihi….thôi, xấu lắm… ko cho quay nữa đâu!

– Ủa, xấu mới phải quay giữ làm kỉ niệm chứ…. Em đẹp suốt rồi, có mấy khi chịu xấu thế này cho anh quay đâu….Nhìn vào đây nè, lẹ lên!

– Miệng rộng, lưỡi dài, nói gì mà chẳng được! Yêu thế! Hehehehe

   

 Ôm nhau….. Hôn nhau…. ở trên giường… Mắt nhắm…. Chắc là lúc đó em có đau, nhưng anh thấy em im lặng! Chắc là lúc đó, em khó chịu lắm, nhưng em ráng nằm đó vì anh! Anh yêu em nhiều lắm em à, yêu ko phải vì em đẹp mà yêu em vì em xấu… Cái gì cũng phá phách ko theo chuẩn mực hoàn hảo ở đời…. Nhưng tại sao…. Yêu, với em, ko bao giờ là đủ???? Anh có cảm giác rằng, em sinh ra để yêu cuồng dại và yêu thật nhiều nhưng chẳng là của riêng ai cảEm cho anh tất cả nhưng lại đem đến cho anh một nỗi hoang mang, tất cả em cho đi, ko là gì cả với em… Và mãi mãi…. Em chẳng thể chết khi em còn yêu… nhưng em sẽ chết khi em ko còn được yêu nhiều nữa….. Anh đã cố dành trọn cho em những tháng ngày Hà Nội ngắn ngủi mà anh có được…. Nhưng cuộc đời thật bất công và cuộc sống thật buồn cười, em ko thích những gì dễ dàng, đến dễ thì em bỏ nhanh…. Và rồi…. em bỏ anh… Ngay cả khi…. Anh là người đầu tiên trong em_ đời con gái! Anh đến Montreal  trong một tâm trạng thảm hại….. Anh nhớ lại những hình ảnh về em, anh nhìn lại anh trong gương…. Anh thoáng giật mình vì ko nhận ra mình nữa….. Anh chỉ nhìn thấy ở anh, tất cả những gì em thích ở một người con trai….
– Em thích gì ở anh?

– Vẻ ngoài

– Còn bên trong, hông thik ha?

– Không quan tâm!

– Buồn lắm à nha

– Tóc đẹp này, mắt đẹp này, môi ngon này, tay dài này, dáng cao này, lưng đẹp nữa này…. À bụng yêu này, cắn sướng này!

– Em dâm quá! Đáng sợ thiệt đó!

“ Anh thiệt ko hiểu có phải thực sự những điều em nói lúc đó là đúng ko? Nhưng cái cách em yêu vẻ bên ngoài của anh làm anh hạnh phúc, một thằng con trai điệu tuyệt nhiên là buồn cười lắm, nhưng từ ngày yêu em… Anh điệu lên nhiều thì phải…. tất cả cũng chỉ vì…. Em yêu vẻ bề ngoài….

Nghe cứ như thể em cần đàn ông và muốn có người yêu như thích một món đồ trang sức vậy….. Anh ko rành…. Cũng ko rầu rĩ nhiều về chuyện đó nữa, học cách làm quen dần….. À, anh còn nhớ có một lần, anh tặng em một món quà, hôm sau, em tặng lại anh ngay một món…. Em cười:

– Tặng anh, em ko thích nợ nần!

   

Lúc đó, thực sự anh rầu thúi ruột, nhưng anh phẫn nộ nhiều hơn! Yêu nhau mà sao…. Em sòng phẳng dữ vậy trời…. Em coi thường anh quá vậy ha?…. Anh muốn ném hộp quà của em thiệt xa, nhưng em vẫn cứ cười, cho dù anh giận tím môi…. Em nắm tay anh lại, rồi kêu anh về cứ mở ra coi…..Chiều hôm ấy là một buổi chiều co duỗi….. Em ở bên anh, hơi thở và làn da cọ mạnh….. Tối về nhà,anh mở hộp quà ra. Ủa,một chiếc VCD nè, thời này ai tặng nhau đĩa vậy trời…. Em kì quá ha! Anh mở ra coi, thấy em cười tươi quá…. Lúc đó, anh chỉ muốn cắn màn hình một cái cho đã nhớ em…. “ Em tặng anh một buổi chiều có em! Cám ơn anh về món quà nhé! Yêu anh! Muahz”…Cái câu đó là anh nhớ nhất nè, còn cả đoạn em ở trong bồn tắm hát “What took u so long?” của Emma….. giọng em buồn cười lắm nhé, lúc đến những đoạn Chorus, em lại nháy mắt với anh ( hay cái camera ý nhỉ?)

What took you so long?

What took you all right?

What took you forever to see I’m right?

You know, I treat you so good

I make you feel fine

You know, I’ll never give it up this time

Sau hôm đó, anh trêu em là con bé nhí nhảnh trong bath-room, em có vẻ ko thích ( hay là xấu hổ?) …. Anh chưa bao giờ hiểu hết em, chưa bao giờ hết bất ngờ về những gì em mang lại cho anh. Em chỉ là 1 cô bé 17 tuổi, sao như một phụ nữ đã trưởng thành? Em ko đáng yêu, anh thấy, em đẹp…. một vẻ đẹp rất chín…. 

– Em cần gì ở một người con trai?

– Hơi thở?

– Lạ vậy ta…

– Anh có biết anh cần gì ở một người con gái ko?

– Tình yêu, anh nghĩ vậy!

– Sai rồi, nếu anh cần tình yêu, thì giờ chúng ta ko ở trên giường, cái anh cần, là tình dục kìa…..

– Nè, em nói kiểu gì vậy? Anh ko thích đùa kiểu đó đâu nha!

– Em ko đùa, mình chia tay nhé!

Anh đã làm gì sai? Sao ngay cả khi trong vòng tay anh và chúng ta vừa trải qua những giây phút tuyệt vời, em vẫn có thể lạnh lùng nói câu chấm dứt? Lúc đó, anh chỉ biết lặng sững! Rồi từ từ chấp nhận bởi kiêu hãnh đàn ông ko cho anh giữ em ở lại, anh đã nhẫn nại vì em quá nhiều, đã bật khóc như một đứa trẻ khi Montreal vắng em…. 

Montreal

Và chỉ đến bây giờ…. Khi ngồi đây, đối diện với em trước 1 nấm mồ, nơi em nằm sâu mắt nhắm vội vàng…. Anh mới có đủ can đảm…. hỏi em….

Vì sao, em rời xa anh lúc đó? Vì sao em bỏ anh đi…. Nhanh thế? Vì sao? Hãy tỉnh dậy và trả lời anh đi….”

III. Khi lý do là một nỗi đau màu đỏ:

Say:

– Ai đấy?

– Ko biết!

– Sao nhìn?

– Ko rõ!

– Có quen ko?

– Ko quen!

– Thế trông giống ai à?

– KO giống!

– Ơ, thế sao chị nhìn mãi thế!

– Ko hiểu!
Cái lý do em thích anh rất đơn giản, là vì em bị sét đánh! Em nhớ hôm đó lá festival do mấy anh chị bên XR group ở Norway đứng ra tổ chức, đọt đó em sang thăm bố mẹ, bố mẹ em sống và làm việc ở đây… chỉ có mình em ở lại VN, nói chung là cũng buồn tẻ… đã bao lần mọi người muốn kéo em sang đây, nhưng em hiểu cái cuộc sống vất vả của những người Việt Nam xa xứ, chẳng yên ổn gì… và quan trọng hơn hết là, em yêu Hà Nội, nơi em sinh ra…. Em học cách sống tự lập như 1 con mèo con bị vứt bên lề đường đã bao năm nay, em quen quá rồi…. Số tiền ít ỏi bố mẹ gửi về, cộng với việc em đi làm thêm cũng đủ để em sống thoải mái ở VN thay vì phải vươn đi xa thế….Katie ( em họ em ) dắt em đến festival, vì cả tháng ở bên này, em ít gặp người Việt, hay đúng ra là ít nhìn thấy dân châu Á, thoáng chút nhớ nhà, và nhớ ánh mắt làn da của những con người thân thuộc! Kaite nói đúng, cái festival này nhiều người châu á thật!Và chợt em bắt gặp anh…. từ phía sau, em cứ nhìn chằm chằm vào lưng anh, dù cho chưa được thấy mặt anh ra sao nữa…..Phía sau, cái lưng an toàn… chắc chắn… anh là người đàn ông của em rồi… em linh cảm thế! Anh quay lưng lại, đặt ly cocktaik xuống bàn, em nhìn mắt anh sâu thẳm…. một đôi mắt màu nâu ư? Ko … hình như chỉ pha chút nâu thôi… đen đậm đà…Katie cứ hỏi em liên tục, nó thắc mắc khi em nhìn anh kĩ quá…. Em trả lời… 1 loạt những câu vắn tắt.. “Ko…”….” Ko…”…. Mất mấy giây định thần, em quay sang hỏi Katie:

– Có phải người Việt Nam ko nhỉ?

– Em cũng ko rõ, ở đây nhiều người Trung Quốc lắm!

– Ừm, trung quốc à? Ừ, mắt 1 mí….. chắc ko phải Việt Nam rồi…
Nhưng ko phải Việt Nam thì sao chứ, em mặc kệ…. em đến tiếp cận anh bằng vốn tiếng Anh ít ỏi của em…. những câu chào hỏi xã giao, hỏi han lung tung sai ngữ pháp be bét và phát âm ngọng nghịu…..Rồi em trở nên bất lực với tiếng Anh của mình! May mà Katie đã giải thoát cho em khi nó hỏi, anh từ đâu đến! Oh my god, anh là người Việt Nam…. Anh ko thể biết lúc đó em đã vui sướng đến thế nào đâu….

  You touched my heart right from the start,

 You didn’t know what to say

 But, honey, I understand….

When you take my hand everything’s


 

 Giai điệu “What took you so long” reo lên trong tim em hát!

Lúc đó, em hạnh phúc, còn giờ đây, em hát, một mình…. Trên thiên đàng hay địa ngục?

Không tỉnh:

Em muốn anh biết rằng, em ko bao giờ hối hận vì đã yêu anh rất nhiều và cho anh tất cả! Như bản năng của người đàn bà ko bao giờ hối hận khi đã trao thân cho người đàn ông mình yêu! Em yêu anh bằng tình yêu sét đánh, sét đánh từ cái nhìn nhưng soi sáng nội tâm anh làm em thấu hiểu để càng yêu anh mãnh liệt! Những tháng ngày chúng ta bên nhau là những ngày em say ko tỉnh. Em mạnh mẽ nay chết lịm vì yêu…. Anh đến với em quanh quẩn suốt mùa đông Norway đẹp lạ lùng…. Anh theo chân em mùa hè gió lay hàng cây nóng rẫy….. EM đến với anh ngay cả khi Sài Gòn đổ những cơn mưa con đường tháng 7…. Suốt 1 năm ròng rã…. Tình yêu của chúng ta đã chứng minh là khoảng cách địa lý chẳng bao giờ là 1 thứ quá xa! Anh học ở Montreal, em học ở Việt Nam! Chúng ta gặp nhau tình cờ ở Norway và cũng chia tay lần đầu tiên ở nơi đây… Kì nghỉ hè, anh về Việt Nam,anh Sài Gòn còn em HÀ Nội…. Anh đến với em và em về với anh…Và rồi lại một mùa đông Hà nội, anh về….

Tỉnh:

Nhưng anh ơi, tình yêu thực sự có đẹp như thế mãi được ko? Có đẹp mãi mãi được ko?

 Baby, I believe reality

It’s never far away.

……I’ve got something to say…. 
 Em chỉ là một đứa con gái tồi tệ và khốn nạn, thậm chí đầy tham vọng! Ôi, em căm thù em, con người của những năm tháng bon chen làm cho đồng tiên chi phối! Em hận em, từ khi quen anh đã quên đi những thứ mình cần… Haha, xa xỉ và tốn kém cho những chuyến đi đến với nhau của chúng ta…. Lãng mạn và tuyệt vời nhưng sau đó, em phải đối mặt với nỗi lo kinh tế! Nhục nhã quá! Yêu ư? Ăn được ko? Yêu đúng là quan trọng! Nó là không khí cho em hít thở…. Nhưng đâu phải chỉ cần hít thở là sống được đâu…..

 Và nhất là khi….trong bụng em, một con bé 17 tuổi, sống tự lập, ko gia đình, ko bố mẹ…. ở cái thành phố đông đúc này…. đang hình thành một mầm phôi anh ạ! Giờ đây thì, anh ko thể biết được điều đó…. Vì em và…. Con của chúng ta…. Đã chết rồi….

 Anh có nhớ mùa thu năm ngoái, ngày sinh nhật anh,em gọi điện thoại sang đó chúc mừng anh và em có hỏi anh rằng, anh thích có con ko? Anh nhớ ko? 

  – Nếu bây giờ em và anh có baby thì sao nhỉ?
– Sẽ sinh nó ra, và nó sẽ là con của chúng ta chứ sao
– Nhưng em mới 17…. Anh cũng đã 20 đâu…

– Trời, em ngốc thiệt! Tóm lại là, con của chúng ta chắc chắn sẽ rất xinh em ha?

Ừ, có lẽ là rất xinh anh ạ! nếu nó được ra đời….Sinh nhật anh là đầu mua thu, và anh vừa chia tay em lúc cuối mùa hạ! Khi em gọi cho anh, con của chúng ta đã ở trong em gần 2 tháng rồi….Em giật mình nghĩ đến tương lai em nếu em sinh ra nó! Và rồi…. em đã làm một việc nhẫn tâm…mà cả đời anh, may mắn thay, sẽ ko bao giờ biết…. em giết chết con của chúng ta… trong cái mùi đặc thuốc sát trùng của nhà hộ sinh…. với tiếng lẻng xẻng của những dụng cụ kim loại hút lấy bào thai… Người ta nói như rỉ vào tao nhau và xoáy đau lòng em lịm thở:“Xã hội văn minh cho đám con gái lăng loàn, kéo nhau 1 đàn mà đi làm đĩ, ko chồng mà có con!”, “Ừa, tôi nói rồi mà, cái loại con gái lẳng lơ, là phải xử như ngày xưa đó, cạo đầu, bôi vôi, đem trôi song, cho nó chết!”…. Em đau đến quặn người….

 Giá mà mùa thu năm ấy, anh về đây với em….. bên em trong giây phút em hoang mang cực độ…. Nhưng tiếc thay…. Anh lại về….khi mùa đông HN gió lay…. Em vẫn ở bên anh, trong vòng tay anh khi ấy… để rồi thảng thốt bật dậy nói câu chia tay….

 Đau lắm anh à, 1 lý do chẳng ra gì để chia tay… nhưng nh vẫn chấp nhận ko mảy may thắc mắc… Liệu có phải bên phương trời xa tắp… anh vẫn còn có một người khác ko anh?

 Đâu phải cứ còn thở….là còn sống đâu anh….Nhưng anh đã cho em chết thì cần gì em phải sống? Có lẽ nào… anh ko nên …buông tay?

 Em và anh bắt đầu từ một mùa đông Norway…. Và cũng kết thúc trong một mùa đông Hà Nội! Một năm tròn trĩnh ko lẻ lấy một ngày! 

 Anh đi…

 Và…

 Gần một năm sau ngày con chúng ta ra đi…. Nó gọi em đi theo nó….Giờ đây em ko còn anh nữa, xa anh thời gian tính ko còn bằng phút giây mà đã nhẩy lên thành tháng ngày… ko còn anh … em sẽ về với con chúng ta, chuộc lại lỗi lầm trong khu nhà hộ sinh em đã làm đau nó! Em đã đủ 18 tuổi rồi….Và mùa thu này, anh cũng 20 rồi đó….Vậy là…em đã đủ tuổi để làm mẹ chưa? Con gọi em rồi…. em đi về với nó nhé anh…. Anh ở lại, và mãi mãi ko biết chuyện này…. Em mong anh…. hạnh phúc…. Anh à, em đi về…. với con….của chúng ta….

………………………..

Tôi có chút xót thương cho người con trai kia quá! Ngày này một năm về trước anh ta mất con, và cũng lại ngày đó 1 năm sau, anh ta mất đi người anh ta yêu nhất! Nhưng khi yêu, nguời ta hay có thói quen bỏ cuộc, và anh ta đã bỏ cuộc… chẳng cần 1 lý do… 

 Thế mới biết rằng nếu chỉ yêu thôi mà ko chiến đấu với chính mình và số phận, với bản thân mình và người tình thì cũng chẳng bao giờ là đủ cả! Và nhất là khi ở xa nhau…. Chính vì thế mới có cái nghịch lý đau đớn rằng, đến tận khi người con gái kia chết đi, chàng trai vẫn cứ nghĩ là cô ấy ko yêu mình, và rằng cô ấy bỏ anh ta, chẳng qua là vì anh ta yêu cô quá!

 Chàng trai đã sai? Phải! Sai và nhầm lẫn trầm trọng! Cô gái bỏ anh, vì yêu anh nhiều quá, yêu đến nỗi ko dứt được ra…..yêu đến nỗi ko hiểu nổi mình…. Thế vì sao cô ấy chết, cô ấy chết vì day dứt đã giết chết con mình? Ko! Cô ấy đau, vì đã bỏ đi dòng máu của anh…. Con của anh…..

 Nếu đã yêu nhau thì đừng nên bỏ cuộc- ko bao giờ nên bỏ cuộc dù là vì sĩ diện đàn ông hay kiêu hãnh đàn bà…. Theo đuổi tình yêu và chiến đấu để bên người mình yêu thì có gì là xấu? Xấu có chăng chỉ là cái mẽ bề ngoài…. Còn sâu thẳm trong đáy tim và kẽ lòng…. thì yêu chẳng bao giờ có tội!

 Hey ya, chỉ có những kẻ bỏ cuộc rồi…. mới hối hận cả đời thôi….
Tốt nhất, nên yêu cuồng dại!

b23371463

Nghĩ lại đi anh…

Nghĩ lại đi, xem anh có nhớ em không, xem thật sự trong anh, em là gì.

Nghĩ lại đi, xem những lúc gặp nhau, anh có mong chờ, háo hức như em? Và mỗi khi sắp tạm biệt nhau, anh có thấy nhớ em như đã lâu lắm rồi không gặp?

Nghĩ lại đi nhé, xem anh có thật sự cần em như anh đã nói? Có thật sự không bao giờ bỏ rơi em?

Tim anh có nhảy cẫng lên khi nhận được tin nhắn của em, như khi em nhận được một tin nhắn nào đó và cứ nghĩ là anh?

Nghĩ lại đi anh, xem coi ta đã hiểu về nhau ra sao, như thế nào… Xem những nỗi mong chờ của em, nước mắt, hy vọng… liệu đã được bù đắp bao nhiêu? 


Nếu thật sự anh nhớ em và trong anh, em quan trọng, nếu thật sự rằng anh cần em… thì tại sao anh lại im lặng thế? 

Hình như em đang cần anh quá nhiều? 

Gửi tin nhắn, chờ… 
Gọi điện… chờ…
Không biết đã chờ bao lâu… Không biết hy vọng bao nhiêu lần rồi thất vọng… 

Cứ cho là anh cần một khoảng riêng cho mình… 
Cứ cho là anh muốn ở một nơi nào đó không có em… 
Cứ cho là tâm trạng anh không tốt và anh không muốn em ảnh hưởng… 
Và cứ cho là vì một nghìn lý do nào khác nữa… 
Thì cũng đừng bỏ rơi em như thế… 

Biết không? Anh cũng biết mà. Em sẽ buồn, em dễ suy nghĩ…


Đến bao giờ… 
Em sẽ thôi không thất vọng nữa
Sẽ không phải khóc vì anh
Sẽ không phải ngóng trông nhiều như thế… 

Nói em biết… đến bao giờ đây?


Bây giờ đây, em ngạt thở với những gì em đã xây nên, với tất cả cảm giác của em về anh… 

Em không cần những lời xin lỗi.
Không cần những cú điện thọai cúp vội. 
Không cần những tin nhắn bù đắp.
Em cũng đã chán những lời giải thích.
Cái em cần, chỉ có anh thôi. 
Nhưng khó cho anh quá, phải không? 

Vậy thì thôi, em… không cần cả anh nữa.

 

Nếu yêu thương trao đi quá nhiều, điều đó đồng nghĩa với việc yêu thương đó chẳng bao giờ được đáp đền một cách trọn vẹn. 

Em đã hiểu và đã tập quen rồi.