Sau cơn mưa trời lại mát !!!!!

550026_471256326261502_689418911_n

Khi ta trưởng thành…không phải là cô gái ở cái tuổi 17,19 hay 20 của ngày xưa thì ta nhận ra 1 điều rằng…trong cuộc sống này có vô vàn thứ đáng phải lo nghĩ và bận tâm hơn rất nhiều chuyện tình cảm nam nữ.Có những nỗi lo và sự bất lực lớn hơn rất nhiều cái sự buồn phiền khi mà ta cứ phải loay hoay nghĩ xem ” anh ý có yêu mình ko ” hay là ” anh ý sẽ yêu mình bao lâu “.Thế nên nếu bạn đang thất nghiệp…sắp thất nghiệp rồi cùng lúc chia tay người yêu thì đừng quá đau lòng.Hãy cứ tìm 1 công việc mới đi và nhớ đến 1 câu nói rằng ” khi 1 thứ rời bỏ bạn,mọi thứ sẽ rời bỏ bạn_khi 1 thứ trở lại với bạn,những thứ khác sẽ lần lượt trở lại với bạn “.

 

Công việc và tiền bạc không hẳn là quyết định toàn bộ mọi thứ nhưng nó đóng vai trò chủ chốt trong chuyện sẽ có những thứ gì quay lại với mình.Nên điều tốt nhất đó là mình phải có 1 công việc ít nhất là tạm ổn.

Còn tất nhiên…khi bạn không có được 1 công việc…khi bạn đang trong lúc chông chênh nhất mà vẫn có người nào đó ở bên động viên và an ủi,nhớ rằng phải trân trọng họ thật nhiều.Vì cuộc sống này thuận lợi thì ít mà khó khăn thì nhiều..có 1 người luôn sẵn sàng ở bên chia sẻ những khó khăn thì còn gì đáng quý hơn.

 

Lớn lên thật là tốt..cuộc sống hối hả kéo mình đi chẳng để mình kịp nghĩ ngợi về 1 chuyện gì đó qua lâu.

Ngủ 1 giấc,ngày mai lại bình thường…cái gì của hôm qua thì cứ để nó của hôm qua,vậy thôi.

 

Cũng phải cảm ơn rất nhiều người và tạ ơn vì thần may mắn dường như chưa hẳn là bỏ quên mình.Nhiều khi nhìn lại, mình còn không hiểu bằng cách nào có thể vượt qua những khoảng thời gian vô cùng khó khăn đấy.Mà điều khó khăn nhất dường như ko phải về vấn đề công việc..vấn đề tình cảm mà đó là về vấn đề TÂM LÝ.

Dù trong hoàn cảnh nào,nếu giữ được tâm lý vững vàng thì cũng sẽ dần dần giải quyết được mọi chuyện.Nhưng hiển nhiên điều đấy nói thì dễ hơn làm rất nhiều rồi.Haiz~

 

Nói chung rằng ” Sau cơn mưa trời sẽ lại mát ” thôi ^^

Khi ta biết yêu và biết thương ♥

Dành tặng cho noel độc thân mùa thứ 4 và luôn luôn có sự xuất hiện của nồi lẩu :X.

 

 

 

Mình đã nói mình sinh vào mùa hè nên không bao giờ có duyên với mùa đông.Từ ngày mình biết yêu đến giờ thì đây là noel độc thân lần thứ 4 rồi,biết đến bao giờ mình mới thực hiện được ước mơ đêm noel được ở cạnh người mình yêu thương..đứng trước nhà thờ lung linh ánh đèn và trao nhẫn đôi ( mấy năm nữa chắc là trao nhẫn cưới thì tuyệt hơn 😡 ).Hoặc giả dụ không cần lãng mạn đến mức sến như thế thì cũng được đứng giữa chốn đông đúc đầy các cặp tình nhân nhận 1 cái ôm hoặc 1 nụ hôn tràn ngập hạnh phúc và yêu thương.Nhưng có lẽ là rất khó để đến được cái ngày đó,có thể sẽ rất lâu và có thể biết đâu việc đó lại diễn ra vào dịp khác thì sao :)).Nói chung dù nó thiếu hoàn hảo vì mình luôn đón noel với tình trạng độc thân nhưng năm nay có lẽ khác hơn noel các năm rất nhiều,vì dù độc thân nhưng mình vẫn tràn ngập tình yêu thương đấy thôi.

 

…Nó khác noel 4 năm trước vì mình ko đón giáng sinh bằng nước mắt

…..Khác noel 3 năm trước vì mình ko đơn độc đứng trước nhà thờ giữa bao cặp đôi..ánh đèn lung linh và bóng bay.

……..Khác noel 2 năm trước 1 số thứ không tiện kể ra :))

………..Khác noel 1 năm trước không phải 1 mình 1 xe trong trời gió rét phi sang nhà kon bạn để ăn lẩu ( vâng,lại lẩu ^^ ).

 

Nó khác nhiều vì mình biết chấp nhận sự không hoàn hảo đầy khiếm khuyết nhưng ngập tràn ấm áp này.Có lẽ khi có thời khắc nào quá hoàn hảo và tươi đẹp thì lại là dấu hiệu báo trước một ngày đầy giông bão.Mình thì thích khoảng thời gian ” sau ngày nắng đẹp ” này hơn :).

 

Đối với mình,tình yêu và tình thương luôn phải song hành với nhau để cùng gắn kết thành 2 từ ” Yêu Thương “.Nếu chỉ có 1 trong 2 điều đó thì sẽ rất khó để duy trì 1 mối quan hệ lâu dài.

 

” Yêu Thương ” tập 1:Tình yêu dành cho gia đình

 

Ngày bé em rất hay bị ăn đòn,số lần bị bố mẹ đánh đòn nhiều hơn rất nhiều so với những đứa bạn cùng tuổi.Bạn bè chơi với nhau từ hồi cấp 1 nhiều khi còn toàn trêu em rằng có ” tuổi thơ dữ dội “.Đến mức 1 lần có đứa bạn đã hỏi là ” một ngày mẹ mày ko mắng mày thì chắc mày ăn cơm ko ngon nhỉ “.Thật sự những trận đòn không chỉ đơn thuần là nằm sấp xuống và ăn vài roi vào mông,mà đó là những trận đòn đôi khi đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.Nhưng cho dù ngày bé có bị bố mẹ đánh nhiều như thế nào,mắng nhiều ra sao thì bản thân em cũng chưa có 1 lần oán hận hay trách cứ gì.Có thể những lúc khóc sưng mắt cả 1 đêm hay đôi khi nhìn thấy máu chảy cũng có chút gì đó trách cứ,nhưng chỉ ngày hôm sau thôi là đã không còn nghĩ ngợi gì cả.Không phải rằng trẻ kon thì nhanh quên và dễ bỏ qua,có những thứ xảy ra từ rất bé đến giờ vẫn là 1 sự tổn thương chưa bao giờ phai nhạt.Vì trẻ kon là một tờ giấy trắng,những gì đã in lên thì rất khó xóa bỏ.Nhưng những sự tổn thương đó không bao giờ là từ gia đình mình.

 

Đơn giản một điều em hiểu tất cả những điều đó chỉ do sức ép quá lớn trong cuộc sống đầy khó khăn vào ngày đó.Mối lo cơm áo gạo tiền đôi khi làm mỗi người trở nên nóng nảy và khó tính hơn bao giờ.Và điều quan trọng nhất em hiểu được bố mẹ mình vẫn luôn yêu thương 2 chị em và cái gia đình nhỏ này.

Vì em thương bố mẹ nên từ nhỏ tới giờ không bao giờ đòi hỏi bất cứ 1 thứ gì.

Vì em thương nên em luôn cố gắng để cho người ngoài không bao giờ được coi thường họ…vì em.

Vì em thương nên luôn tự lo lắng cho ít nhất là bản  thân mình trước để chẳng ai phải thêm bận tâm vì những gì mình đã và sẽ phải trải qua trong cuộc sống này

 

Tình yêu gia đình là tình yêu máu mủ, tình yêu đầu tiên, tự nhiên và tất nhiên. Và nó cũng là thứ tình yêu bị bỏ rơi, bị hắt hủi nhiều nhất.

Mặc kệ cho những đớn đau quất bằng câu nói,

Mặc kệ những vết thương cắt bằng đòn roi,

Mặc kệ những tổn thương khắc bằng sự vô tâm…tình yêu vẫn không đổi thay,khi bước chân mỏi mệt chạy đua với đời,khi con tim mỏi mệt tìm kiếm yêu thương,khi thân xác rã rời sau những cuộc vui,em vẫn tìm về với gia đình,dù nó luộm thuộm,dù nó chật chội,nhưng nóng ấm và thân thương…

 

 

” Yêu Thương ” tập 2: Tình yêu dành cho bạn bè

 

Bạn bè không phải những người sẽ sống bên ta suốt cả cuộc đời.Rồi mỗi người sẽ có một gia đình riêng và những con đường rất riêng.Cũng có thể một lúc nào đó có những người bạn sẽ rời bỏ em mà đi vì một điều gì đó.Nhưng không quan trọng,cái em quan tâm là hiện tại họ vẫn luôn ở đây…bên em..và chấp nhận một ” em ” không hoàn hảo.

 

Là những người chơi với em mười mấy năm qua..lâu đến mức khi lớn lên phát hiện ra mỗi đứa có những khuyết điểm khó mà chấp nhận nhưng vẫn chơi với nhau chỉ vì ” chơi từ bé rồi nên đành chấp nhận thôi ” :)).Thứ tình bạn đôi khi giận nhau chẳng muốn nhìn mặt nhưng lúc biết được đứa nào đấy gặp chuyện ko vui là có thể xí xóa hết để đến bên mà an ủi.Có thể to tiếng những không bao giờ hết yêu thương.

 

Là những người chẳng biết vì sao mà tự nhiên thân với nhau,chẳng học cùng..chẳng gần nhà mà chỉ quen qua có 1 người.Có thể cũng đã có lúc làm nhau đau..làm nhau tổn thương nhưng vẫn luôn nhận ra cái gì cần giữ lại và cái gì cần bỏ qua.Là những người hiện tại rất nuông chiều em :)..có thể đi đến 1 quán ăn mà chỉ vì em thích..có thể ngày lễ ngồi nhà ăn lẩu với em mặc dù cũng có người yêu…có thể cùng chia sẻ với em những món quà.Và quan trọng luôn bên em và chưa bao giờ bỏ rơi.

 

Là những người gọi em bằng chị..có thể bằng tuổi..có thể kém tuổi.Chẳng máu mủ ruột rà nhưng vẫn thân thiết như là người trong nhà vậy đó.Có thể trời mưa gió rét phi xuống đón em mặc dù đường rất xa và ngược…Có thể sáng tỉnh dậy nhận được 1 tin nhắn hỏi han xem đi làm có mệt ko hoặc đi học về khá muộn nhưng vẫn mua cho mình cốc trà sữa chỉ vì mình đang ốm nằm nhà.Đôi khi chẳng cần cứ phải là ruột thịt thì mới yêu thương được nhau..đôi khi chẳng cứ là việc to lớn thì mới làm ta cảm động.

 

Là những người bạn chỉ vừa mới quen..là những người chỉ nói chuyện qua cái màn hình máy tính mà chưa 1 lần gặp mặt.Có thể không biết rõ về nhau nhưng đã có lần em tìm được sự đồng điệu và cảm thông nơi họ vì 1 điều gì đó.Đôi khi với họ ta lại bộc lộ bản thân mình rõ ràng nhất mà chẳng ngại ngùng chỉ vì đơn giản 1 điều là ” họ đâu biết mình là ai “. 🙂

 

Là những người bạn lâu lắm rồi chưa gặp lại nhưng vẫn luôn quan tâm đến cuộc sống của nhau ( nhắc khéo ai lâu chưa gặp tớ thì mau mau gặp đi 🙂 )..là những đứa bạn học cùng trung cấp với khoảng time khó khăn vất vả giữa làm và học,với một cái ôm cho mình khóc nức nở giữa chốn đông người.

 

Là những người bạn học cùng cấp 3..chung lớp..chung trường..chung những kỷ niệm đẹp mà ngây ngô.Dù đã lớn nhưng gặp lại nhau vẫn cứ vui đùa như ngày còn đi học.Một cái khoác vai vì sợ e buồn vào ngày đám cưới mối tình đầu làm em nhận ra vẫn có người quan tâm mình như thế.

 

Tình yêu thương hình thành giữa những con người gắn bó với nhau trong cuộc sống hàng ngày,

lúc buồn, lúc vui, lúc xa, lúc gần, lúc giận, lúc yêu

nhưng thiếu nó, cuộc sống sao thật tẻ nhạt

sao thật cô đơn

sao thật buồn…

 

” Yêu Thương ” tập 3 :Nơi đôi khi chỉ có ” Yêu” hoặc ” Thương “.

 

Là một người chỉ cho em biết rằng khi không còn ” Yêu “ thì chữ ” Thương “ vẫn luôn tồn tại được.Sau ngần đấy năm,mỗi lần gặp lại chúng ta vẫn đều cười với nhau như thế,vẫn nắm tay nhau như vậy.Mỗi lần kết thúc buổi nói chuyện vẫn là câu hỏi quen thuộc ” em đang hạnh phúc chứ ? “.Đã từng có lúc vì chữ ” Thương ” dành cho em mà em có nghị lực để mạnh mẽ hơn,không cho phép mình được rơi lệ quá nhiều.Đã từng buông tay..nhưng chưa bao giờ rời bỏ.

 

Là người trọn vẹn đủ đầy 2 chữ ” Yêu Thương “.Với em nếu chỉ là  “ Yêu “ thôi thì sẽ chỉ là sự ích kỷ..độc chiếm và đôi khi không thể trốn tránh sự thật rằng, tình yêu có thể trở thành một thứ không đáng được gọi là tình yêu nữa kìa.” Yêu ” có khi chỉ là cảm xúc ban đầu..dễ tan biến và rất nhanh chán.

Em thương anh vì ăn mãi chẳng béo lên.

Thương vì anh chẳng đặt nổi  niềm tin vào bất cứ ai..đôi khi là chính bản  thân mình.

Thương vì có quá nhiều thứ chông chênh trong cuộc sống này.

Còn ” Yêu “ đôi khi em chẳng cần nó nữa vì nó làm em ích kỷ,làm em oán giận vì những gì anh đã làm.Chẳng biết đến bao giờ em mới hết giận anh..mới quên được những gì lần cuối ta gặp nhau đấy.Mong là ngày đó sẽ đến sớm thôi..là ngày không còn ” Yêu “ mà chỉ còn ” Thương “.. để có thể đủ bao dung mà quên đi tất cả những gì không tốt như em đã từng quên đi như thế.

Em chỉ muốn nói với anh rằng ” Hạnh phúc luôn tồn tại và luôn được cho đi! Vấn đề là anh có biết cách đón nhận nó hay ko? “. 🙂

 

Yêu một người khác giới, thứ tình yêu bao lâu nay con người luôn kiếm tìm mà không thể lí giải nó là gì mà khiến người ta trải qua hết tất cả cung bậc hỉ nộ ái ố,

từ những phút giây thăng hoa nhất

cho đến những đau khổ tột cùng những muốn chết đi…

Nó là thứ tình yêu

ai cũng cần

ai cũng thiếu

và luôn thiếu

 

Khi không còn ” Yêu “ thì hãy giữ lại ” Thương “ nhé.Vì tình thương có lúc còn vượt qua những ranh giới của tình yêu.

Thương không đòi hỏi về sự chiếm hữu.

Thương không thiết tha gì về một danh phận nơi bộn bề cuộc đời người còn lại.

Thương không lấy sự ích kỷ để đong đếm mà đơn giản chỉ là nụ cười người này là niềm vui của người kia.

Thương không quan tâm đến con đường dài hay ngắn, chỉ cần đứng bên nhau như là bạn cũng thấy hạnh phúc đủ đầy

 

” Yêu Thương ” tập 4:Tình yêu dành cho mình ^^

 

Nói về tình yêu, mỗi người đều có câu chuyện của mình để kể.

Còn em, tình yêu tập 1, tập 2, tập 3, tập 4

cuộc đời em gần 22 năm nay

là gần 22 năm luôn kiếm tìm,là gần 22 năm luôn khao khát

là gần 22 năm luôn sống trong cảm giác sợ bị bỏ rơi, sợ bị quên lãng, sợ không được yêu thương

là gần 22 năm luôn yêu và yêu hết mình

 

Một noel đi qua và một năm mới lại sắp sửa tới.Những gì không vui em sẽ để lại tất cả phía sau,sẽ chỉ mang theo mọi thứ tốt đẹp từng có để đi tiếp.

Đi hết con đường này..yêu hết cuộc đời này…sẽ mãi là như thế :”3

Cảm ơn tất cả mọi người đã ở bên em suốt thời gian qua.

Gia đình…bạn bè…Cảm ơn chị Liên,anh Tùng,anh Tuấn,bạn Lít đã luôn giúp đỡ và động viên em những lúc em gặp khó khắn…cảm ơn mọi người làm cùng đã giúp đỡ cho em trong công việc.

Em chúc tất cả mọi người gói gọn trong 2 từ ” Hạnh Phúc “

 

Cho đi là một quá trình..nhận lại là thứ tình cảm to lớn lắm ♥♥

 

…………..

Mình chẳng muốn ghét ai cả… mình sợ nhất là cảm giác… phải ghét một người… mà người đó mình đã từng có và từng cho…. rất nhiều yêu thương….

 

Thời gian này… thật quá khó khăn.

Mọi thứ bề bộn và làm mình choáng váng quá…

Có lẽ là… mình sẽ vượt qua nó… có thể chăng? Một cách nhẹ nhàng cho dù ko nhanh chóng…Cho dù mọi thứ…cứ dồn dập… và… đổ ập 1 lúc thế này.

  

Chuyện cá nhân, muốn tự mình giải quyết nhưng lại ko biết phải làm thế nào….

Ừ, thực tình chẳng biết phải làm gì, muốn khóc lắm nhưng đã lớn rồi, khóc có dễ dàng đâu…

 

Thế đấy!

 Có những cái giá phải trả cho mỗi lần sai trái và vấp ngã… Đó là sự tổn thương! Có những thứ tình cảm trao đổi với sự tổn thương! Đó là tổn thương gấp bội!

 

Và nỗi buồn cũng như vậy thôi, đặc sánh lại……

 

Mình ko muốn làm ai tổn thương, nhưng có lẽ mình quá mong manh đủ để…. Có cảm giác tổn thương liên tục ^^

 

Luôn sợ rằng làm chuyện gì có lỗi với ai đó, để rồi lo lắng dày vò mà ko biết có lỗi thật ko hay chỉ là người ta vô tâm bỏ rơi làm cho mình trở nên hoang mang mà tưởng tượng?

Luôn gom hết lầm lỡ về phía mình để cảm thấy lạc lõng, đầy ăn năn, trong khi thực thế có phải rằng như vậy?

Luôn tự hỏi tại sao, nếu là bạn bè, mình sẽ luôn tin tưởng và ko bao giờ nghe người khác nói, dù có điều gì xấu xa đi chăng nữa, mình cũng vẫn sẽ chỉ tin bạn mình thôi.

  

Nhưng tại sao mọi người ko làm như thế, hay có nói như thế nhưng ko nghĩ như thế. Tất cả đều ko cho mình cơ hội để thanh minh? Hay đúng hơn là, mình chưa từng thanh minh, mình ko cần thanh minh, chỉ dày vò bản thân và chất chồng buồn bã trong im lặng dai dẳng như vậy…

 

Mình ko muốn giải thích điều gì, bởi vì chỉ đơn giản thôi, trước khi kịp nghĩ ra điều gì để mà lôi đi giải thích, thì việc ko được bạn bè tin tưởng đã khiến mình suy sụp rồi…. Để nhiều ngày sau đó cứ ám ảnh hoài với cái suy nghĩ bị người ta hoài nghi như thế.

 

Đã rất nhiều lần mình buông xuôi một mối quan hệ, chủ động chấm dứt bởi vì đứt hẳn tình yêu thương. Mọi thứ xây nên nhanh chóng trong mình bao nhiêu thì đổ vỡ cũng dễ dàng như vậy. Giống như việc mình rất dễ dàng tin tưởng hoàn toàn ở ai đó, thì việc họ làm gì đó chứng tỏ cho mình rõ rằng họ ko hề tin tưởng gì mình, cũng đủ để mình và họ có một khoảng cách dài mãi mãi ko thể hàn gắn đc, mình sẽ chủ động chấm dứt và im lặng mà ko thắc mắc hay yêu cầu giải thích bất cứ điều gì.

 

Mình vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ nhỏ nhoi vô giá trị, không địa vị và không có rất nhiều điều. Đó là điều khiến trong mắt một số người, mình sẽ ko bao giờ có ký lô nào cả. Mình biết điều đó, giống như một đứa trẻ con nhà nghèo, biết thân biết phận của nó, hay giống như một nô lệ chẳng hề phản kháng lại bất cứ điều gì xung quanh mình cả.

 

Có lẽ mọi sức ép hiện tại làm mình hoang mang, những mối quan hệ hiện tại hình như ko hề có tý keo nào dính kết!

Lỗi này ở mình phần nhiều, quá thờ ơ và im lặng với mọi thứ để vô tình thành ra thế này..

 

Em đã từng hỏi anh vì sao anh luôn hớn hở mỗi khi em hỏi han,rồi bỗng một thời gian,em hỏi gì thì anh cũng chỉ ậm ừ không?Bởi vì có một lần,anh hỏi thăm 1 người với đầy sự quan tâm và lo lắng thì nhận lại ngay một lời trách cứ và khó chịu.Từ sau lần đó,anh đã im lặng và cảm thấy không còn muốn chia sẻ điều gì.

 

Mọi người đều có thể khinh bỉ mình, mình sẽ không thanh minh gì cả, bởi vì suy nghĩ khi khác nhau thì có thể làm nhau đau đớn lắm. Mình chọn cách im lặng cho riêng mình. Có điều mình ko hiểu sao, vấn đề người xa kẻ lạ thì thế nào cũng được, nhưng tại sao những người mình tôn trọng, yêu quý và quan tâm, lại luôn ko có niềm tin ở mình đến vậy? Tại sao lại dễ bị lung lay, và đổi thay như thế?

  

Những mối quan hệ hời hợt ko có chỗ đứng trong mình, khi bắt đầu mình sẽ luôn cố gắng là người chân thành nhất. Nếu cho mình nhận một, mình luôn cố gắng tìm cách trả 10, hoặc thậm chí có cơ hội mình sẽ trả nhiều hơn thế. Mình có ý thức rất rõ ràng ai đang giúp đỡ mình và ghi nhớ chúng, mình ko phải kẻ vô ơn, càng ko phải phường qua quýt….

 

Thở dài, mình chỉ biết thở dài, những hơi thở dài hắt ra mãi chẳng thể nào quay trở lại…. Giống như những mối quan hệ thất bại, mãi mãi chẳng thể hàn gắn lại từ đầu.

  

Bây giờ, tạm thời mình sẽ ổn định lại cho mình một cuộc sống bình yên và ngày càng thu hẹp lại. Hạn chế hết mức những mối quan hệ mà mình có thể đụng chạm vào. Cứ xem là mình hèn nhát đi, mình sợ tổn thương nên ko còn đủ tự tin để mà vồ vập nữa. Có lẽ mình nên sống một mình, ẩn dật ở đâu đó như một con lật đật cô đơn, mua vui cho bản thân bằng cách bập bênh trên cái thân hình tròn vo không có chân của nó!

 

Bức tường lớn đổ sập, thì sẽ chỉ còn mập mờ những vách ngăn…. Những vách ngăn xuyên thấu, bờ bên kia đầy gian khó….Đừng bao giờ xây hình ảnh về em là một bức tường gạch thật to, nó sẽ đổ khi em không thể nào duy trì được một bức tường to đến vậy. Đừng thất vọng vì em khi em ko thể nào chăm sóc hết ngần đấy, những lời khen tiếng chê hay chỉ biết nhăm mắt vùi đầu trong chỉ trích ê chề, nhiều thứ khác…. Em chỉ là em bình thường, nhỏ nhoi, thậm chí mong manh như một màn sương khói….Em cũng chỉ muốn nói một điều cuối, em luôn cố gắng đối xử tốt với những người đối xử tốt với em, tất nhiên là thế, đâu thể nào phụ công và phụ ơn của họ… Và em đang cố để tốt cả với những người cần em giúp đỡ và cần được em mang đến cho họ cái sự tốt mà em có…. Nhưng… việc họ nghĩ thế nào về em, đúng hay sai, em xin nghe, xin chịu, và…. Không giải thích! Có được ko?

 

Lại thở dài….Tại sao, mình ko phải là người, chỉ nghĩ ít thôi?

Đổi thay !

 

Nhắm mắt lại và nhìn cuộc sống xung quanh mình, đôi lúc người ta cũng cần những khoảng lắng dịu và êm đềm như vậy đấy! Trời nóng,tâm trạng buồn bực, tiền nong thiếu thốn, mọi thứ như đang đùa cợt… nhưng cũng ko sao, dừng lại và ngắm nhìn bằng tâm hồn, để ổn định mọi tư tưởng và vun đắp cho mình thêm thật nhiều sức mạnh….

 

Ngày xưa có thói quen nhìn ngắm fố phường thân thuộc… [Yêu Hà Nội] dài phố khói bụi xe qua…. Ngày xưa có thói quen ngã và tự mân mê vết xước…. nhưng bây giờ xả nước và nhanh nhẹn dán urg0… phố phường cũng chỉ là những con đường như nhau ko khác, hay là mình ngại quan sát và đã quá vội vã với thời gian?

 

Thời gian cứ cuốn con người ta đi như 1 vòng xoáy mà chẳng ai có thể cưỡng lại được.Tất cả cứ đổi thay như thể đó là điều hiển nhiên cần phải vậy.

 

Hồi xưa thích cái gì cũng phải rõ ràng..cái gì cũng phải thẳng thắn với nhau.Đồi với mình mà nói “ sự thật “ dù có phũ phàng đến đâu thì cũng vẫn muốn biết cho bằng được.

 

Nhớ đến câu nói của 1 người: “ không phải cái gì rõ ràng cũng là tốt “.Giờ mới thấy có lẽ phải như thế thật.Thà không biết…không nghe…không thấy thì có lẽ là tốt hơn.Chứ nhiều thứ biết rồi mới thấy nó bàng hoàng làm sao

 

 

Ai cũng thay đổi…chẳng ai giống như trước nữa.Dường như đầu óc mình đang trì trệ quá nên vẫn chưa thấy thích nghi được những sự thay đổi đến chóng mặt này.

 

Hôm gì biết được một việc mà mình còn không dám tin vào mắt mình.

 

Nhìn đấy…đọc được đấy..rõ ràng từng chữ như thế cơ mà,thế mà cứ ngồi đần mặt ra đến nửa tiếng đồng hồ mà vẫn tưởng mình đang hoa mắt.Càng không tin càng muốn tìm hiểu…tìm hiểu càng kỹ càng thấy mông lung.Không biết là nên khóc hay nên cười…trách được ai khi là do mình tự ôm lấy sự buồn phiền chẳng liên quan.

 

 

Biết…bản thân đã quá nhạy cảm với những việc đôi khi còn chẳng liên quan đến mình,hà cớ gì dây vào để rồi thấy đau lòng thế này.

 

 

Chỉ muốn cầm điện thoại rồi hét lên hỏi đấy có phải là sự thật không.Nhưng rồi nghĩ…nếu đúng thì sao?….mà không phải thì sao.Ừ nhỉ…cho dù câu trả lời thế nào thì cũng chẳng liên quan gì cuộc sống của mình.Sẽ chỉ khác hơn là mình thấy nhẹ nhõm hơn hay có chút xót xa hơn thôi.

 

Lẽ nào TRẮNG hóa ĐEN nhanh đến thế?

 

Lẽ nào SẠCH nhiễm BẨN dễ vậy sao?

 

 

Làm ơn đừng tàn nhẫn giết chết ký ức đẹp đẽ cuối cùng còn sót lại trong em..có được không?

 

 

————

 

Nói người thay đổi nhưng nhìn lại mình trong gương mới thấy sao mình khác xưa thế. Càng lớn mình càng khó tính! Khó tính trong cách nhìn nhận mọi việc và đặc biết rất dễ nổi cáu với những chuyện nhỏ nhặt! Rất dễ nhìn những việc xung quanh mình như 1 trò lố đầy mỉa mai! Mình khó chịu với cái nhìn tò mò của những người xung quanh, mình ghét cái cách bị người khác chú ý ngay cả khi mình buộc tóc, nói cười hay đi đứng! Mìnhghét cái cách người ta làm phiền mình khi mình đang tập trung vào 1 việc gì đó! Ghét khách khứa đến nhà chơi ( dù hồi nhỏ mình rất thích!), ghét hàng xóm nhờ vả, ghét những lời quan tâm kiểu thái quá hay cái sự thờ ơ đến vô tình,ghét cái kiểu lấy chuyện của mình ra mà làm kinh nghiệm cho người nọ người kia….GHÉT NHIỀU THỨ LẮM!

 

 

Bỗng nhiên, mình gào lên: ” Ôi sao khác thế!” Ừ, khác thật!

 

Ngày trước mình dễ tính hơn nhiều, xuề xòa thì chuyện gì cũng được,chẳng để ý mà cũng dễ dàng bỏ qua…Người ta nói thì mình nghe,dù có khó chịu cũng chỉ biểu hiện đôi chút rồi gặm nhấm cái sự khó chịu 1 mình để nó trong lòng… nhằm mục đích có 1 bề ngoài thân thiện!. Nhưng giờ nếu khó chịu điều gì là mình lập tức phản ứng mạnh mẽ và thể hiện thái độ gay gắt!.Lúc nào cũng chỉ muốn xù gai nhọn ra xung quanh để bảo vệ mình.Phải chẳng mình đang trải qua giai đoạn “ khủng hoảng tuổi 20 “  ( nhưng giờ mình đã 21 rồi cơ mà..hay mình bị phát triển chậm ) 

 

 

 Cứ muốn oán trách người nọ người kia xong nhìn lại mình thấy đâu đủ tư cách.Bảo người ta thay đổi nhưng thật nực cười mình còn thay đổi sớm hơn.Đã bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành thế này đâu.Thật quá sức tưởng tưởng với tất cả mọi người 

 

 

Cuộc sống thay đổi theo những vòng quay chóng mặt! Ngày hôm qua luôn tụt hậu so với ngày hôm nay… và ngày hôm nay lại trở thành lỗi thời so với ngày mai! Suy nghĩ của con người cũng vậy! Theo thời gian nó đổi màu và tăng lên, giảm đi từng cung bậc! Tất cả như 1 bản hòa tấu hỗn độn …. muốn chôn sâu mọi thứ…. nhưng cũng ko tránh khỏi nổ đầu bởi những lo âu!

 

Em  khao khát được trở về như xưa,về cái ngày mà em còn ngây thơ trong trắng..chưa nhuốm sầu đau trong đôi mắt…về cái ngày nụ cười em nhẹ như gió…phảng phất chút nắng bay để cho ai nhìn cũng thấy nhẹ lòng lắm

 

 

 

Bạn mình nói, gần đây mình cư xử và ăn nói như một con ung thư giai đoạn cuối… Thì sao? Ai có thể hiến tủy và cứu sống mình được à? Nhiều lúc người ta tạo cho mình cái cảm giác mình quan trọng…. rồi lại ngay lập tức chứng minh cho mình hiểu, mình chả là cái cóc khô gì…. Vốn dĩ, chả bao giờ là cái quái gì!

 

 Nhiều người và quá nhiều người dạy mình cách để nhìn đời thôi u tối…. Dạy mình cái cách để mình mỉm cười, dạy mình cách sống vui tươi, và rằng hãy biết trên đời nhiều người khổ hơn mình nhiều lắm!  Điều ấy, mình biết và mình hiểu lâu rồi…. Cuộc sống phụ thuộc vào cách ta nhìn đời? Ừ, biết!  Mặc dù biết và mặc dù hiểu, nhưng mỗi con người có một cách cảm nhận khác nhau, để nỗi đau cũng ko sao lý giải được.

 

 

Có những chuyện đâu phải ai cũng biết đâu…

Có những thứ đâu phải ai cũng hiểu được…

Và có những điều cũng chẳng muốn nói ra…

 

ÔI! Mình đang tự làm khổ mình với cái cái thế giới bé nhỏ như cái xó thì phải!. Cứ ở nhà mãi, ko hít khí trời, sẽ lãng phí nhan sắc và tuổi xuân đấy ….Được nghỉ lễ 3 ngày cơ mà,cứ đi gái gú bù khú đi thôi

 

 

P/S: vì không có zai nên đành đi với gái vậy  

Tư cách nào mà tội nghiệp ai?

 

Tư cách nào mà tội nghiệp ai? Tư cách nào mà lai rai nói câu “tội nghiệp”? Tư cách nào can thiệp chuyện người ta? Tư cách nào lôi người ta ra xỉa xói? Tư cách nào mở mồm ra nói? Tư cách gì bày đặt thói bon chen? Tư cách nào mà hờn ghen chỉ trích? Tư cách nào mà bài xích chê bai?




Chả có tư cách nào! Vậy sao vẫn cứ thích lao vào?



Hãy để chuyện của tôi cho tôi lo, phiền của tôi cho tôi giải quyết, buồn của tôi cho tôi ôm mải miết, sự bực mình của tôi cho tôi tự biết phải làm gì.



Hãy để sự tức giận của tôi cho tôi tự thể hiện, để cho tôi biết tự kiềm chế mà chẳng cần ai. Này kia cái người đứng ngoài, chẳng bao giờ công bằng nhưng rất ham tranh cãi, không chắc đúng nhưng lại rất thừa sai, thì đừng lải nhải nữa được không?





Đôi co, có gì mà không làm được? Nhưng làm được thì sẽ được gì nào?

Tư cách đâu? Tư cách gì? Tư cách ư! Soi gương đi, nhìn kỹ lại, làm gì có mà chỉ bảo ai!

Và em lại yêu mưa…


  Hà Nội là chúa thất thường, hôm qua còn nóng bỏng da, hôm nay trời đã gào lên nổi gió…. Sáng nay bước ra đường một cách nhẹ nhàng… dường như nghe thấy được cả những hơi thở …. Em ít khi nghe tiếng thở của mình, cũng giống như mọi người chẳng mấy ai nghe lắng nghe tiếng của bàn chân khi bước nhanh trên phố…. Và quên đi rằng mỗi khi đặt bước chân ấy xuống mặt đường dày… chân dường như cũng đập nhanh và thở lẹ…  Khẽ mỉm cười, thoáng ngước lên bầu trời để thấy mình hôm nay yêu đời dù  cho đang là người ốm yếu…. Những viên thuốc kháng sinh làm cho thể xác xanh xao, giọng nói thều thào…. nhưng ko thể nào làm cho tính tình thay đổi được… Cái tính ất ơ, thẫn thờ mỗi khi đổi mùa lại khẽ vui, thoáng buồn…. Thời tiết lúc này khiến người ta nhớ thương và vấn vương nhiều lắm ấy… Nghe một bài hát, muốn ôm chặt một vòng tay, nhìn một hình ảnh , muốn níu kéo một gót giày…. Gần đây không còn thói quen viết về những suy nghĩ của bản thân,bỗng dưng cảm thấy không muốn phô bày những cảm xúc cho mọi người chung quanh biết đến.Chỉ muốn thu mình lại đôi chút và giấu đi suy nghĩ 1 tẹo. Đi làm cũng sắp được nửa năm rồi đấy,thấy thật nhanh làm sao…Công việc chẳng có nhiều thứ cần phải nhắc đến,chỉ là bản thân có chút thay đổi hơn lúc còn ở nhà.Dù biết chẳng có gì để nói trước,nhưng vẫn đang cố tìm kiếm 1 cái gì đó vững chãi hơn.

 

Ngày hôm này thời tiết thật dễ chịu,khiến cho tâm trạng cũng tốt hơn mọi khi.Nghe 1 bản nhạc có chút buồn để thấy tất cả như lắng lại và chảy trôi thật chậm.

 

Cứ nghĩ vô tư là tốt…nhưng vô tư quá thành ra vô tâm…vô tâm đôi khi lại thành tàn nhẫn.

 

Lâu lắm rồi mới viết vài dòng tâm sự mà thấy dường như chẳng có gì đặc biệt đáng để nhắc đến,cuộc sống bình yên thật là tốt.Đã qua sinh nhật được gần 2 tháng,vậy là giờ đây đã 21…tính cả tuổi mụ là 22…ngấp nghé tuổi 23 và 24 thì đang trực trờ tiến đến.Nghe vậy…nói vậy mà thấy đã già quá rồi

 

“ Đời thay đổi khi ta thay đổi “…câu nói này thật sự rất đúng.Em thay đổi nhiều hơn bản thân em nghĩ..có những thứ rất nhỏ nhặt nhưng quyết định nên những việc rất to lớn.Mỗi người tại mỗi thời điểm là một người khác nhau,quả thật là như vậy.

 

Bây giờ ngoài trời đang mưa…Đã lâu rồi em không còn yêu những cơn mưa mùa hạ, chợt đến rồi chợt đi bởi em sợ những gì chóng vánh. Ngày nhỏ, em thích mưa..thích những cơn mưa ào ào thật to…gió thổi tốc vào cái mái tôn nhà hàng xóm kêu phần phật.Thích cái cảm giác ngồi hàng giờ ở cửa sổ ngắm những giọt nước đọng lại trên những mảnh thủy tinh trong suốt của những chiếc chai bị đập vỡ và cắm trên tường nhà hàng xóm ( bây giờ thì người ta dùng rào sắt hết rồi,chẳng ai còn rào tường bằng cách thô sơ đó nữa ).Rồi sau đó là những lúc chạy loăng quăng trên sân để nghịch ngợm chút nước còn đọng lại của cơn mưa vừa mới đi qua.

 

Khi lớn lên,cảm giác thích thú với những cơn mưa cũng không còn.Chỉ biết rằng mỗi khi trời mưa thì tâm trạng ko tốt,ko được vui…vì nó đến mang theo những kỷ niệm buồn…những điều không muốn nhớ. Cũng không còn bắt gặp hình ảnh bọn trẻ chơi đùa dưới mưa nữa. Ai ai cũng cuống quýt khi thấy mây đen kéo tới. Người người khẩn trương về nhà để tránh mưa, để tránh kẹt xe, trẻ con cũng được ba mẹ bao bọc kỹ. Hình như em cũng vậy, em quên mất là mình từng thích mưa, thích đắm mình trong mưa. Em cũng bị cuốn vào sự hối hả chung mà không dành thời gian để cảm nhận những cơn mưa. Em tưởng mình đã khô cằn hay đã đánh mất tình yêu với mưa.

 

Rồi bất chợt em lại thấy yêu mưa trở lại, yêu từ khi nào em cũng không biết.Mỗi khi trời mưa không còn cảm giác buồn bã mà ngược lại…cảm thấy rất hạnh phúc và yêu đời.Những giọt nước mưa mát lạnh lăn trên má…vương trên mi mắt…thật dễ chịu làm sao.Cứ muốn đi ngoài đường mãi mà không muốn về nhà.

Nhắm mắt lại, em thấy mình trong tay anh thong thả đi dưới mưa, giữa những tất bật của phố phường xung quanh. Giữa những bộn bề của cuộc sống, những trắc trở và nỗi buồn, em chợt thấy hạnh phúc khi trong em vẫn còn có tình yêu. Em cảm nhận được một chút hơi thở cuộc sống và mỉm cười.Hiểu ra rằng…vì anh mà em lại yêu mưa